"Oa, tuyệt quá, Bất Lan, con và mẹ con đã cùng bắt được số cá này?" Dương Thụ đếm từng con cá: Thật không ngờ đội đầu tiên lại thu hoạch được nhiều như vậy, chắc các gia đình sau đây sẽ cảm thấy áp lực đấy!" Hứa Bất Lan nhún vai cảm ơn: "Mẹ bắt được hai con." "Trời ơi, một mình bạn nhỏ Hứa Bất Lan đã bắt được năm con? Dương Thụ khen ngợi: "Quá giỏi luôn, dì không theo kịp Bất Lan đâu." Lời khen của Dương Thụ dường như không làm Hứa Bất Lan mấy phấn khích, cậu trở về bên mẹ với vẻ mặt lãnh đạm.

Ở nhóm thứ hai, gia đình Lư Xuân Tạ và Tống Kỳ Kỳ chỉ có vài người nhưng họ đã bắt được sáu con, vừa đủ tiêu chuẩn.

"Cũng rất tuyệt vời!" Dương Thụ không chần chừ khen ngợi hai cô con gái song sinh của Lư Xuân Tạ và con trai của Tống Kỳ Kỳ: "Sáu con cá to béo, chắc chắn rất ngon!"

Nhóm cuối cùng là Sở Dung, Thư Duyên còn chưa hôi phục, đang nằm ở khu nghỉ ngơi. Hách Hàn Vận cũng ở đó chăm sóc cô ta, không có ai mang giỏ trúc của Thư Duyên tới, Sở Dung chỉ đành giao giỏi trúc có bốn con cá của mình ra.

"Hả? Chỉ có bấy nhiêu sao?” Dương Thụ hỏi: "Còn cá nào nữa không?”

"Còn thì có lẽ ở trong giỏ trúc của Thư Duyên." Sở Dung nói không chắc chắn: "Chúng tôi chưa kịp trao đổi."

Dương Thụ gật đầu: "Thật đáng tiếc, đội của cô đã thua rồi."

"Ø2" Sở Dung đã sẵn sàng tinh thân: "Thiếu bao nhiêu?" Cô vẫn còn kịp ra hồ bắt thêm không? Dương Thụ mỉm cười: "Thiếu hai con nữa thôi.

Sở Dung: [... ] Vậy thật sự là như cô đã lo lắng, Thư Duyên và Hạ Hoan không bắt được con nào sao?

Thư Duyên không có thu hoạch gì. Dương Thụ giơ hai tay ra: "Vậy nên chỉ có bốn con này thôi.

"Có thể bổ sung được không?” Sở Dung chỉ vê phía hồ: "Bây giờ tôi sẽ bắt thêm hai con." Dương Thụ cười nói: "Xin lỗi, không được đâu, đây là kết quả cuối cùng rôi.'

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ "Được." Sở Dung lo lắng không biết gia đình không đạt tiêu chuẩn sẽ phải ở loại phòng nào.

[Cái gì? Niên Niên của tôi phải ngủ ngoài trời sao? Tại sao lại thế?]

[Không phải phương pháp tính điểm này có chút hại người? Nếu tính như vậy, thì chỉ cần một người cố tình phá, chẳng phải người kia cũng phải chịu liên lụy theo sao?]

[Đây là quy tắc của tổ chương trình, nếu có thắc mắc xin vui lòng liên hệ với tổ chương trình. Nhà tôi không phải muốn phá hoại, chỉ là nguyên nhân thể chất thôi. ]

[Không ai nói gia đình bạn gây rối, mọi người chỉ phàn nàn về quy tắc. Sao bạn lại vội vã giải thích như vậy?]

[Hahahaha, có tật giật mình. | [Thương cho Sở Dung và Niên Niên quá. |

[Đau lòng cái gì? Đó là lỗi của cô ấy, nếu cô ấy tự bắt đủ như Cát Âm Vũ thì đã không cần ai giúp đỡ. |

[Cậu nói đúng, đúng là như vậy, vậy người đẹp Thư Duyên của cậu ở đây để làm gì? Cô ta không còn tác dụng gì thì cút mau đi. Tại sao người hâm mộ lại có gan khoe khoang về sự kính nghiệp của cô ta mỗi ngày vậy nhỉ? Thật sự là chỉ được mỗi khuôn mặt. |

[Khoác lác đến nỗi đầu bếp năm sao cũng phải xấu hổ, không thể sánh được với bánh bay của Ấn Ðộ*. ]

*Có lần Ấn Độ đã kêu gọi tẩy chay hàng hóa Trung Quốc và phản ứng của người Trung Quốc rất lạnh nhạt. Họ dùng câu này để châm biếm, bởi họ nghĩ rằng Ấn Độ chỉ ăn bánh mì mỗi ngày.

[Xin lỗi, tổ chức chương trình hãy đối xử tốt với Niên Niên của chúng tôi một chút đi. Không ai thấy đôi mắt long lanh của bé sao, làm sao có thể trừng phạt bé được?]

"Dựa trên kết quả xếp hạng hôm nay, đội của Hách Hoan và Cát Âm Vũ đã giành hạng nhất, hai cô sẽ được ở trong ngôi nhà ngói xa hoa nhất của làng!" Dương Thụ nhanh chóng công bố phân thưởng: "Hạng hai sẽ ở trong ngôi nhà đất tinh xảo."

"Đội cuối cùng chỉ có thể ngủ trong một căn phòng nhìn ra bâu trời, tuy đơn giản nhưng khá đẹp.

Phòng nhìn ra bâu trời?

Một linh cảm không lành bắt đầu nhen nhóm trong lòng Sở Dung.

1.03953 sec| 2411.305 kb